Tôi vừa bước vào nhà, chưa kịp đóng cửa, thì bất thình lình một em gái trẻ, trên tay ẫm một đứa bé khoảng vài tháng tuổi, vừa nói vừa hỏi gì đó, rồi đột nhiên bước thẳng vào nhà tôi.
bệnh nghề nghiệp khiến tôi nghi ngờ mọi thứ, nên khỏi phải nói là lúc đó tôi hoang mang đến cỡ nào, khi tự dưng một người lạ cố tình bắt chuyện, và không cần tôi đồng ý, đã xông thẳng vào nhà tôi. mà khu tôi ở nổi tiếng là có nhiều thành phần bất hảo nữa chứ.
không cần tôi hỏi, em gái tự giới thiệu luôn. hóa ra đây là hàng xóm của tôi, ở phía đối diện với khu nhà mà tôi đang thuê. tôi dọn về đây cũng 3 tháng rồi, nhưng ngoại trừ hai ông bà già nhà bên cạnh ra, thì tôi chẳng biết ai cả. cứ đi làm về là tôi chui thẳng vào nhà, khóa cửa, ở lỳ trong đó cho đến khi cần phải ra ngoài.
anh thuê nhà này của chị Tuyết hả? bao nhiêu một tháng vậy anh? trời sao tự dưng chưa gì đã hỏi một câu hỏi liên quan đến tiền, mà lại là câu hỏi mà tôi ghét nhất nữa chứ. tôi không thích nói chuyện về tiền bạc với người lạ. nên tôi nói dối.
àh khoảng 4 triệu một tháng.
trời 4 triệu một tháng lận hả? sao nhiều tiền quá vậy. em nghe nói là chị Tuyết còn bắt phải đóng thế chân 1 tháng phải hông anh? em gái vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn khắp nhà.
àh không, phải thế chân 3 tháng.
nhà bự vậy mà anh ở một mình hả? trời lại thêm một câu hỏi mà tôi rất ghét. tôi không muốn người lạ biết tôi ở một mình. nên tôi lại nói dối.
àh không, còn có vài đứa em. tôi nhấn mạnh chữ vài đứa em. cô gái lại đảo mắt nhìn khắp nhà tôi thêm một lần nữa. tôi tranh thủ liếc mắt nhìn kỹ kẻ lạ mặt khả nghi.
chà, trông có duyên ghê luôn. àh không phải nói là đẹp. kiểu đẹp của con gái mới lớn, trông rất hồn nhiên xinh tươi. hmm, thì đúng rồi, phải đẹp mới lừa được mấy thằng mê gái như mình. thành ra càng đẹp càng phải cẩn thận.
em nói với anh chuyện này anh đừng nói ai nghe nha. trời ơi, tự dưng hắn lại đổi sang giọng nghiêm trọng nghe ghê quá. thôi rồi, chắc là chuẩn bị tung chiêu đây mà. căng thẳng quá T_T.
chồng em làm hồ, mấy bữa nay Tết, không có việc làm, phải nghỉ ở nhà. mà khổ nỗi, con em thì nó không thể nghỉ uống sữa bữa nào. hồi chiều ổng kêu thôi để ổng đi lên chỗ ông thầu, mượn ba trăm về mua sữa, mà ổng đi từ chiều đến giờ chưa về nữa. con nhỏ nó đói nó khóc quá trời. anh cho em mượn một trăm rưỡi được không anh? khi nào có tiền em sẽ trả anh liền.
tôi liếc nhanh nhìn đứa bé. một bé gái, chắc khoảng vài tháng tuổi (sau đó tôi mới biết là đã hơn 1 tuổi), nhưng mà sao nó xanh xao ốm yếu quá. trời ơi. tôi gần như bất động trong vài giây. bao nhiêu nghi ngờ biến mất, chỉ còn lại ngay trước mắt tôi, một đứa bé đói đến lả người vì ba má nó không có một trăm rưỡi. một trăm rưỡi!!!
anh an tâm đi. hồi nãy ông thầu có gọi điện cho em, ổng kêu đã cho chồng em mượn tiền rồi, nhưng ổng bắt chồng em phải ở lại nhậu với ổng. nên chắc trễ lắm là sáng mai chồng em sẽ đem tiền về. em sẽ đem qua trả lại cho anh liền. em vừa nói vừa nhìn tôi thăm dò. chắc là do thấy tôi giống như đang lưỡng lự. mà thiệt ra, tôi nào có lưỡng lự gì đâu, mà chỉ thấy buồn vui lẫn lộn.
người phụ nữ nhỏ bé này chắc hẳn sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để có tiền mua sữa cho con. tôi dám cam đoan là như thế. nếu không em ấy đã chẳng dám đi thẳng vào nhà người lạ, xã giao vài câu rồi hỏi mượn tiền ngay. thiệt là dũng cảm.
có thể tôi đã bị lừa, nhưng tôi nghĩ ở đời có nhiều thứ chúng ta nên tin và phải tin, bất kể là thật giả đúng sai, bởi vì chúng đáng được tin. đó là con người về bản chất là tốt. đó là tình mẫu tử là thứ tình cảm mạnh mẽ nhất trên đời…
niềm tin sẽ tạo thành niềm vui. ờ, còn gì vui hơn đầu năm mà đã chứng kiến tình cảm mẹ con dạt dào mạnh mẽ thế này. nhưng rồi lại thấy buồn rười rượi. buồn cho người mẹ trẻ, hồng nhan bạc phận. buồn cho đứa bé, hôm nay có tiền mua sữa, rồi ngày mai ngày kia sẽ ra sao? rồi lớn lên sẽ lại bạc phận hồng nhan…
[ Duong Ngoc Thai ]
0 comments:
Post a Comment